Vào cái thời xa xưa, có lẽ là xa xưa nhất của con người, ở trên trời chỉ có mặt trời mà chưa có mặt trăng, và ở dưới đất thì con người sống trong hang, trong hốc.
Qủy cũng sống ở ngay cạnh và luôn luôn tìm cách hại người, nhưng nó thấy con người có cái bóng mà nó thì không có được nên nó sợ và chưa dám làm gì cả. Con người cũng biết vậy và cũng biết là mình chỉ có cái bóng lúc ban ngày nhờ có mặt trời . Ban đêm muốn có cái bóng con người phải đốt đuốc lên khi đi ra khỏi hang . Có lần con người đã cầu xin ông Trời giúp cho mình có cả cái bóng lúc ban đêm. Nhưng ông trời đáp " phải tự mà lo lấy".
Con người chưa biết lo như thế nào thì may quá năm ấy, đang ngồi chơi cờ, ông Trời bỗng nghe có tiếng trẻ con nô đùa reo hò ầm ĩ dưới đất vọng lên. Ông ngoái đầu ra cửa nhìn xuống . Lần đầu tiên thấy những chú bé Người , ông ngạc nhiên vô cùng. Nhìn chúng thật ngộ nghĩ. Đứa nào cũng bé tí. Mà cũng chạy nhảy, đuổi nhau , vật nhau như người lớn.
Ông trời dừng đánh cờ. Ông thử xuống trần xem những chú bé Người ấy, Khi nhìn gần, còn có những gì lạ hơn .
Xuống đến mặt đất, ông thấy những cậu bé đang đùa giỡn với thỏ con. Người và vật có lúc cứ ôm nhau lăn tròn. Các chú bé thích chí cười như nắc nẻ.
Càng nhìn gần, ông Trời càng thấy các chú bé Người sao mà đáng yêu. Những đôi mắt đen mà sáng
hay
Trả lờiXóahay
Trả lờiXóa